Sáng 14.09.2025, sân Cổ Nhuế vừa mở cửa, đã có vài cậu bé nhỏ ngồi ghé mắt ra sân bàn tán: “Không biết hôm nay thầy Hoà lại bày trò gì đây?” Câu hỏi nghe vui tai, nhưng thực ra rất đúng, bởi mỗi buổi thầy Hoà lên lớp là một bất ngờ.
Có ngày thầy xếp nón tạo thành mê cung, bắt học trò vừa rê bóng vừa “thoát hiểm”. Có hôm thì dựng cột mốc chằng chịt, biến bài tập sút bóng thành một màn vượt ải gay cấn như game điện tử. Các cậu bé, cô bé ban đầu nhăn mặt: “Khó thế này sao làm được?” Nhưng chỉ vài phút sau là chen nhau thử, té xong lại đứng dậy cười, chẳng ai muốn bỏ lỡ.
Cái hay của thầy Hoà nằm ở chỗ: bài tập luôn đổi mới, nhưng mục tiêu thì rõ ràng – rèn kỹ thuật, tăng phản xạ, luyện ý chí. Trẻ con thì cứ tưởng mình đang chơi, ai ngờ lại đang học cách xử lý bóng gọn gàng, dứt khoát hơn từng ngày.

Buổi tập kết thúc, cả sân như một phiên chợ nhỏ. Đứa ôm quả bóng chạy về khoe: “Con vượt được hết chướng ngại rồi!” Đứa khác thì hí hửng kể: “Hôm nay con sút trúng góc cao nha mẹ!”
Và trong ánh mắt háo hức ấy, có thể thấy rõ: bài học của thầy Hoà đâu chỉ nằm trong một sáng chủ nhật. Nó sẽ còn đi theo các em suốt cả hành trình lớn lên cùng trái bóng.


Tuấn Anh”